28 tháng 1, 2010

Những Điều Nên Biết: Câu chuyện tiền kiếp

Có một vị tăng lữ cao niên, mỗi lần đi ngang lò sát sanh, lão đều tự dưng sa lệ, và rồi nhắc đến chuyện tiền kiếp của mình:

Câu chuyện hơi dài dòng, tôi chỉ nhớ có hai tiền kiếp. Kiếp thứ nhất, tôi làm đồ tể chuyên sát sanh, hơn 30 tuổi thì qua đời. Linh hồn tôi bị mấy sứ giả âm phủ tóm đi, bỏ vào địa ngục. Quan thẩm phán trách tôi tội sát sanh quá nặng, giải hồn tôi đến chuyển luân của âm phủ nhận quả báo ác khổ. Tôi chỉ thấy mơ mơ màng màng, thần thức đâu đó, như say rượu, như nằm mơ, đầu óc nóng vô cùng, vừa cảm thấy mát mẻ đôi chút, thì đã nằm trong chuồng lợn, chuyển kiếp thành con heo.

Từ lúc dứt sữa, chỉ thấy người ta cứ đem thức ăn dư hôi thối cho ăn. Trong lòng tuy biết những thứ này dơ bẩn, muốn nhịn không ăn, nhưng lại đói quá chịu không nổi, ngũ tạng lục phủ như bị thiêu đốt rất khó chịu, bất đắc dĩ phải ăn để sống. Rồi tôi dần dần hiểu được ngôn ngữ của heo, nói chuyện với các bạn heo, mới biết rất nhiều heo vẫn nhớ tiền kiếp của mình, chỉ vì làm thân súc sanh, ngôn ngữ bất đồng với loài người, không thể câu thông vậy thôi. Lúc sắp bị làm thịt, cũng hiểu được phần nào, đa số phát ra những tiếng kêu sầu khổ, nước mắt tuôn tràn.

Thân thể của heo nặng nề và khó đi. Mùa hạ rất sợ nóng, phải ngâm mình trong sình để được mát. Tuy nhiên nguyện vọng này cũng thường không được hưởng trọn. Lông dầy, cứng và thưa, mùa đông rất sợ lạnh, nhìn những con chó hoặc cừu có lông dày như tấm thảm, thật sướng như tiên còn gì.

Đến sắp lúc bị tóm đi làm thịt. Tuy biết là khó tránh cái chết, nhưng cứ vùng vẫy, muốn kéo dài thời gian tử hình. Chẳng mấy chốc bị đồ tể tóm được, bị đạp lên mình, cổ họng bị cột lại, bốn cái giò bị cột bằng dây, xiết chặt đến tận xương, đau như dao cắt. Rồi chúng tôi được đưa đi bằng thuyền hoặc xe, nhiều con heo chen chúc nhau, xương sườn đụng nhau như bị gẫy, mạch máu chảy không điều hòa, bụng phình như sắp bị tung ra. Có khi mấy con bị sâu lưng lại bằng cây tre và khiêng đi, đau muốn chết.

Đến lò sát sanh liền bị vứt dưới đất. Tôi thấy thớt dao bày bên tay trái, nồi nước sôi lớn đang bốc khói bên tay phải. Nghĩ đến những con dao và nước sôi tát lên mình sẽ đau khủng khiếp, cả người tôi run rẩy lên. Có khi nghĩ đến mình sắp bị chặt ra thành từng mảnh, không biết sẽ biến thành nồi canh của nhà bếp nhà nào, thật thảm thiết tuyệt vọng.

Lúc tôi sắp bị làm thịt, cảm thấy kinh hãi và xây xẩm khi bị đồ tể tóm lấy. Bốn cẳng đều mềm nhũng, tâm rúng động, hồn phách như sắp bay ra từ đỉnh đầu. Khi tôi được đặt trên miếng thớt, thấy lưỡi dao óng ánh, không dám nhìn thẳng vào nữa, chỉ nhắm mắt chờ bị giết. Đồ tể lấy dao rạch ở cổ trước, đâm lưỡi dao vào cho máu đổ ra trong thau, thật đau đớn không ngôn ngữ nào tả xiết, muốn chết ngay cũng không được, chỉ biết kêu la thê thảm, đến máu chảy hết, bị đâm một phát vào tim, đau nhói đến tâm can, không còn phát ra tiếng kêu được nữa, thần thức từ từ rời xa và trở nên ngẩn ngơ, như lúc mới chuyển kiếp, say mê như nằm mơ.

Phải qua một thời gian rất lâu, nhìn lại thấy hồn phách mình thì đã đến âm phủ rồi. Quan thẩm phán thấy trong quá khứ hãy còn có làm một số việc lành, mới xử cho làm người trở lại. Cho nên kiếp này, gặp con heo này sắp bị mổ, tôi thấy rất thương tiếc, nghĩ đến người giết nó sau này cũng sẽ chịu số mệnh bị giết lại; và nhớ đến những đau khổ mình đã gánh chịu trong quá khứ, ba thứ ưu tư triền miên trong tâm thức, chả biết vì sao nước mắt đã tuôn rơi tự bao giờ.

Ông đồ tể nghe lão nói đến đây, tức thì vứt bỏ lưỡi dao, đổi làm nghề bán rau.

Trích "Duyệt Triệt Thảo Đường Bút Ký", thời Càn Long nhà Thanh,
của Kỷ Hiểu Lan
Theo http://vietnamanchay.blogspot.com