Ở nước Nga, xứ sở 6 tháng mùa đông, 9 tháng lạnh lẽo này, đến người còn chẳng chịu nổi thì cây cối làm sao mà mọc được. Thương thay những kẻ đã quen với rau muống, rau cải, rau ngót, rau dền! Nhiều khi nằm mơ thấy mẹ nấu cho bát canh rau đay mồng tơi mà đầm đìa nước mắt. Thế mới có chuyện “bới cỏ tìm rau”.
Một ngày đầu hè nắng nhẹ, hai cô gái Việt mảnh mai, dễ thương chúng tôi thảnh thơi dạo bước bên những bông bồ công anh vàng tươi rực rỡ. Bỗng khung cảnh nên thơ ấy bị phá tan bởi những tiếng chân huỳnh huỵch của mấy bạn trai người châu Phi đuổi nhau, dẫm nát cả cỏ. Chợt khựng lại vì một mùi gì đó vừa lạ vừa quen lắm. “Ê, mùi này giống mùi lá ngải nhỉ”, cô bạn tôi hỏi. Tôi chợt ngờ ngợ: “Ừ… hình như thế”. Không biết có đúng lá ngải không nhưng hai đứa ra sức hái mang về.
Ngày ở nhà, mẹ tôi bảo, lá ngải ăn với trứng rất tốt. Thế là, hì hụi, mấy đứa chúng tôi vừa nấu vừa hít hà. Thơm, nhưng ban đầu chẳng đứa nào dám thử. Cuối cùng, vẫn là cô bạn tôi hùng dũng đưa thìa lên miệng. Một miếng, rồi miếng thứ hai, nó làm mấy đứa còn lại phát thèm. Thôi, liều sống chết với với món giống trứng rán ngải cứu quê nhà vậy. Ăn xong, chúng tôi hò nhau ngày mai đi… dạo tiếp. Thế là, phát hiện ngẫu nhiên mang tính lịch sử của hai đứa tôi đã góp phần cải thiện đáng kể bữa ăn hằng ngày của ốp (nhà trọ).
Mùa hè nối tiếp mùa hè, sinh viên chúng tôi sang Nga, mang theo những tiếng cười xung quanh cây ngải cứu.
Theo Nuocnga.net
Một ngày đầu hè nắng nhẹ, hai cô gái Việt mảnh mai, dễ thương chúng tôi thảnh thơi dạo bước bên những bông bồ công anh vàng tươi rực rỡ. Bỗng khung cảnh nên thơ ấy bị phá tan bởi những tiếng chân huỳnh huỵch của mấy bạn trai người châu Phi đuổi nhau, dẫm nát cả cỏ. Chợt khựng lại vì một mùi gì đó vừa lạ vừa quen lắm. “Ê, mùi này giống mùi lá ngải nhỉ”, cô bạn tôi hỏi. Tôi chợt ngờ ngợ: “Ừ… hình như thế”. Không biết có đúng lá ngải không nhưng hai đứa ra sức hái mang về.
Ngày ở nhà, mẹ tôi bảo, lá ngải ăn với trứng rất tốt. Thế là, hì hụi, mấy đứa chúng tôi vừa nấu vừa hít hà. Thơm, nhưng ban đầu chẳng đứa nào dám thử. Cuối cùng, vẫn là cô bạn tôi hùng dũng đưa thìa lên miệng. Một miếng, rồi miếng thứ hai, nó làm mấy đứa còn lại phát thèm. Thôi, liều sống chết với với món giống trứng rán ngải cứu quê nhà vậy. Ăn xong, chúng tôi hò nhau ngày mai đi… dạo tiếp. Thế là, phát hiện ngẫu nhiên mang tính lịch sử của hai đứa tôi đã góp phần cải thiện đáng kể bữa ăn hằng ngày của ốp (nhà trọ).
Mùa hè nối tiếp mùa hè, sinh viên chúng tôi sang Nga, mang theo những tiếng cười xung quanh cây ngải cứu.
Theo Nuocnga.net